Hủy Trả lời comment của
Hãy đăng nhập để đăng lời bình

14 Bình luận

  • Đúng chất dân trong ngành: Bác sĩ ngoại lăng nhăng, bác sĩ nội cọc cằn (;;;・_・)
  • "Em thử tự vả vào mặt mình câu đó lần nữa - Để biết nó nghe tởm đến thế nào đi" :')

  • Ơ vl trước đọc sót chap, bảo sao thấy cái tiến triển nó hơi sai .... OAO

    Đến đây là hợp lí rồi, giai đoạn lạc lối, mất phương hướng, tìm kiếm sự giải thoát nơi Mina nhưng vô vọng nối tiếp tuyệt vọng :'>

  • emothằng xúc vật main ko yêu con gái nhà ngta mà chỉ lấy để làm nơi giải tỏa

  • main thở ra câu bán hết nhà cửa để chữa căn bệnh nan y thế này thì có hơi ngooo  

  • Khốn nạn dần đều rồi. Phịch 1 e mà trong đầu tơ tưởng e khác
  • Từng là người nhà bệnh nhân, nên câu nói của thằng main không ảo đâu. Cũng không ít người nhà sẵn sàng bán nhà bán cửa chỉ để điều trị người thân
  • Main thở ra mấy câu ảo thế emo

  • Thực ra mà nói thằng main nó tự dằn vặt tâm lý vì cái tâm với nghề thì k sai, mà chính nhiều khi thấy thằng này kiểu vô cảm với những thứ khác và thiếu khuyết kinh nghiệm sống quá. Chính nó trải qua mấy vụ và tự hiểu có những cái nó ko thể cứ cố, cứ muốn là được, sau chap này lại càng khó chịu với thằng này hơn, thở ra câu bán nhà, đi vay mượn nhẹ như không, đúng kiểu ko phải của nó nên nó ko tiếc. Mình mà ưng thư thật sự ko chữa đc thì cũng chả bao giờ đi vay mượn để thuốc thang, để tiền đó cho vợ con còn hơn

     

    • Thật ấy, con người sớm muộn gì cũng sẽ chết, bệnh ung thư chỉ làm nó tới sớm hơn thôi. Mà dù có cố kéo dài thì cũng được 10 năm là cùng, sau khi mình chết thì gia đình cũng khiệt quệ về kinh tế với một đống nợ. Kê cho mình thuốc giảm đau rồi chờ thôi, không chữa.
    • ừm, thằng main nhiều lúc thấy nó cũng 25 tuổi rồi mà đầu óc sao sao ấy. Thôi thì coi main đến cuối cùng có sáng ra miếng nào không, chứ tiền bối truyền đạt nhiều mà đến giờ vẫn hơi đù

    • Bởi vì bạn k bao h hiểu đc ý chí của ng ta, chỉ ng trong ngành mới hiểu thôi. Tuy k phải là bác sỹ, nhưng cũng học ngành liên quan tới ý tế. Thậm chí có thời gian tôi đứng bán thuốc ở gần Bv chợ rẫy. Khi đi học bạn tưởng đẹp lắm, bạn nghĩ tương lai của mình cao cả lắm, vĩ đại lắm, bạn nhiệt huyết với một tâm hồn trong sạch Cho đến khi thực tại nó quăng nguyên lọ mắm vào sự trong sạch đó. Bác sỹ là gì? Tôi cũng đã từng tự hỏi như thế? "Cứu người ư"... k phải. Có lẽ là bán dịch vụ y tế với một cái giá nào đó. Bạn k bao h tưởng tượng đc sự bất lực mà chúng tôi từng gặp, khi chấp nhận rằng mình k đủ sức cứu lấy sinh mạng đang nằm trong tay mình.
    • Và bạn sẽ k hiểu đc, sự đáng sợ lớn nhất k phải là nhìn bệnh nhân chết. Mà là trở nên quen thuộc với cái chết. Đó là khi tôi phải đánh giá sinh mạng dựa trên bao nhiêu tiền thuốc tôi thu được từ họ...
    • Thì chính ra phải tưng tửng thế mới làm main tiếp được, để câu chuyện có diễn biến

      Chứ người thường sau vụ tim với nhi là tâm tàn ý lạnh, chấp nhận xuôi theo luật trong ngành rồi

    • Mấy cái dằn vặt nhân sinh của bác sĩ, mình cũng hiểu phần nào. Người thân mình có làm ở K nên đôi lúc mình nghe những câu chuyện đời của bệnh nhân tại đó, nhiều cái cay xót hơn mọi câu chuyện trên tranh vẽ. Mình trách là trách main trút sự giằng xé của bản thân lên bạn gái nó, và sự thiếu tế nhị khi nó hỏi một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối rằng "Chị không sợ chết ư?" 

      Mà thôi, rồi main nó sẽ hiểu và bằng cách nào đó, nó dùng chính bản tính "yếu đuối, ngây thơ, ngay thẳng" của mình để đánh động quan niệm sống của những người xung quanh. Và vì thế, mình đánh giá cao tính nhân văn đẹp đẽ của bộ truyện này.

    • Dằn vặt trong nghề là chắc chắn, bác sĩ nào cũng giết người, quan trọng là niềm tin
      2 ng trong truyện, 1 ng tin rằng mình làm điều tốt nhất cho bn, 1 ng tin rằng bn có quyền chọn lựa trc
      Mình thật sự phục ông chọn cách đầu, trách nhiệm rất lớn 
      Ai cũng chọn cách 2 thôi, cũng có thể coi như là cho bn cơ hội chọn lựa, giảm trách nhiệm cho bác sĩ