Hủy Trả lời comment của
Hãy đăng nhập để đăng lời bình

5 Bình luận

  •  Ko hiểu sao mình ko cảm nhận đc áp lực từ phụ huynh như con bé Toshiko nói mà có cảm giác nó tự ám ảnh thành tích rồi tự huyễn hoặc bố mình thúc ép mình đấy chứ. 

    • Chiến thắng như liều thuốc phiện, đã hít một lần là sẽ muốn lần sau. Mình thấy trường hợp của Toshiko là thế này: em bị cha ép tham gia điền kinh, song việc chạy thắng như trẻ che hồi bé đã hình thành trong em 2 suy nghĩ "thích điền kinh" và "muốn thắng". Hai thứ đó trở thành nguồn động lực để em tiếp tục theo đuổi môn này. Có thể nói, cho đến khi em rớt vị trí số 1, thứ đốc thúc em là cả áp lực từ cha lẫn động lực tự phát. Từ khi bại trận, động lực của em mòn đi trong khi áp lực thì lại nặng lên. Nếu không phải vì cái nhìn ghẻ lạnh của người cha khi em bại trận thì em đã chẳng phải tự đày đọa thân xác mình như thế. Kiểu: "Cha chỉ nhìn mình ở đôi chân, trong khi chân mình không thể chạy, chẳng thế thắng. Thế có khác nào bảo mình chẳng có giá trị gì trong mắt ba?"

  • Theo đuổi thể thao đến mức trả giá bằng nhan sắc luôn

  • thứt ơi yêu tớt lắm

     

  • Vậy là chap sau sẽ mấy khá nhiều máu

  • emo Truyện hay.

    • Có những người như bác Hóng hớt mà cái ổ bình luận đỡ trống trải emo